“Sắp tới rồi nha” - Câu thần chú của một xã hội co giãn
Ở đâu đó trong lòng thành phố, mỗi ngày có hàng nghìn cuộc hội thoại bắt đầu bằng một trong những câu quen thuộc:
“Đang tới nè!”, “Tí nữa ra”, “5 phút nữa có mặt!”
Thật ra, chúng ta đều biết: năm phút ấy là một khái niệm mở.
“Giờ dây thun” - cụm từ dễ thương nhưng cũng đầy ám ảnh - đã trở thành một dạng ngôn ngữ ngầm, nơi mọi giờ giấc đều mang tính ước lệ. Không ai nghĩ nó nghiêm trọng, cho đến khi chính mình là người bị chờ.
Từ thói quen ngẫu nhiên đến "nghi thức" có hệ thống
Giờ dây thun không chỉ là một hành vi cá nhân, nó dường như đã trở thành nghi thức cộng đồng. Trong các buổi tiệc cưới, hội họp, sinh nhật… việc đúng giờ không hề được khuyến khích, bạn sẽ đến trước máy lạnh, dọn bàn, hoặc chứng kiến MC còn chưa tới.
Khi cả cộng đồng cùng trì hoãn, sự chậm trễ không còn là một bất ngờ, nó là tiêu chuẩn. Và từ đó, cam kết dần bị thay thế bằng sự "linh hoạt", khiến việc giữ lời hẹn trở thành một lựa chọn, không phải trách nhiệm.
Đô thị - nơi thời gian bị bẻ cong bởi khói bụi và còi xe
Thành phố hiện đại không tạo điều kiện cho sự đúng giờ.
Kẹt xe, ngập đường, va chạm, tín hiệu đèn hỏng, tuyến xe buýt lỡ nhịp – tất cả đều góp phần tạo nên sự bất khả thi của giờ giấc chính xác.
Một đoạn đường 5km có thể mất 45 phút. Một buổi sáng ra sớm vẫn trở thành một buổi muộn, và ai cũng thở phào khi… mọi người đều trễ giống nhau.
Tình trạng này không phải là cái cớ, mà là một thực trạng, làm cho sự chậm trễ vốn ngẫu nhiên trở nên có hệ thống và được tha thứ trước khi được chất vấn.
Hậu quả của sự tha thứ quá dễ dàng
Cái nguy hiểm nhất không phải là việc đến trễ, mà là cảm giác trễ cũng chẳng sao. Khi ai cũng nghĩ vậy, chúng ta mất dần niềm tin vào sự đúng hẹn, và sâu hơn, vào khả năng tự giữ lời với chính mình.
Khi giờ giấc chỉ là khuyến nghị, lời hứa trở thành gió thoảng, và những cuộc hẹn bắt đầu bằng sự nể nang hơn là tôn trọng.
Liệu có thể khác đi không?
Chúng ta không thể dọn sạch giao thông, nhưng có thể dọn lại cách mình cư xử với thời gian.
Rời nhà sớm hơn.
Đừng dùng “kẹt xe” như một mặc định.
Nếu biết sẽ trễ, hãy nhắn trước, thật lòng và không biện minh.
Đúng giờ không phải vì lịch trình. Mà là vì người khác đang chờ.
Không phải vì phải, mà vì muốn.
Vì bạn quý họ, và bạn muốn có mặt đúng lúc: không sớm, không muộn, mà trọn vẹn.
Giờ dây thun có thể là một phần của hiện thực. Nhưng nó không nên trở thành bản sắc.
Xã hội sẽ không sụp đổ nếu bạn trễ 10 phút. Nhưng có thể đẹp hơn nếu bạn đến đúng giờ.
Hãy thử.
Vì một cuộc sống không cần chạy nhanh hơn, nhưng đủ tin nhau hơn.
Vì giữ được lời hẹn là giữ được lòng người.
Và vì… bạn xứng đáng là người được chờ, chứ không phải người bị quên.