Cô Chu Thị Kim Đức, giáo viên tại Trường THCS Giảng Võ, Hà Nội, sinh ra vào đúng năm Giải phóng miền Nam, khi đất nước thống nhất. Mỗi dịp tháng 4, khi không khí mừng ngày giải phóng tràn ngập khắp nơi, lòng cô lại rộn ràng, vì cô luôn mang trong mình niềm tự hào và tình cảm sâu sắc với lịch sử quê hương.
Cha của cô, ông Chu Văn Ban, là một người lính từng tham gia chiến đấu tại các chiến trường khốc liệt. Năm 1974, ông trở về sau nhiều năm tham gia kháng chiến, cơ thể đầy vết thương và mang theo những mất mát không thể nói hết. Dù vậy, trong những năm tháng hòa bình, ông luôn truyền lại cho con cháu những câu chuyện về sự hy sinh, ý chí kiên cường và lòng dũng cảm của những người lính đi qua khói lửa chiến tranh.
Lòng cô không khỏi xót xa khi nhớ lại những lần cha mình kể về những đồng đội đã hy sinh. Những người lính ấy đã không thể trở về để chứng kiến những ngày đất nước thống nhất và hòa bình. Những ký ức về chiến tranh và sự đau đớn của chiến sĩ vẫn còn mãi in sâu trong tâm trí cha cô.
Ông bà đã sống trong hòa bình, nhưng những nỗi đau và mất mát từ chiến tranh vẫn luôn hiện hữu trong cuộc sống của họ. Mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ quây quần bên ông, cô lại cảm nhận được sự trân trọng, biết ơn đối với những người lính đã chiến đấu vì sự tự do và độc lập của đất nước.
Dù sống trong thời kỳ hòa bình, cha của cô vẫn phải đối mặt với những di chứng chiến tranh như những cơn sốt rét hành hạ và những vết thương không thể lành. Những cơn đau ấy không chỉ làm cơ thể ông mệt mỏi mà còn khiến trái tim cô đau đớn khi thấy người cha phải chịu đựng những mất mát không thể thay thế.
Khi lớn lên, cô Kim Đức đã trở thành một giáo viên tiếng Pháp, truyền dạy những tri thức quý báu cho thế hệ trẻ. Một lần, khi xem bộ phim "Mùi Cỏ Cháy" với những cảnh chiến tranh bi thương, cô đã bật khóc và hỏi cha: "Tại sao những người lính dù biết sẽ hy sinh vẫn tiếp tục chiến đấu?" Cha cô trả lời: "Trong chiến tranh, ai cũng khao khát một ngày đất nước im tiếng đạn bom, để mọi người có thể sống trong hòa bình."
Đó là động lực mạnh mẽ khiến ông và các đồng đội không ngừng chiến đấu, dù phải đối mặt với bao khó khăn. Những người lính ấy đã vượt qua đói rét, gian khổ, chỉ mong một ngày đất nước sẽ được tự do, hòa bình.
Dù chiến tranh đã qua đi, nhưng những vết thương trong tâm hồn cha cô không bao giờ phai nhạt. Ông không còn chơi thể thao như trước, nhưng niềm đam mê với cờ tướng và sách vở vẫn luôn là người bạn đồng hành trong suốt cuộc đời. Ông là một người yêu sách, với kho tàng tri thức sâu rộng, luôn truyền cảm hứng học hỏi cho con cháu.
Chính cha cô đã thắp lên trong cô ngọn lửa yêu thích học tập và truyền cho cô niềm đam mê với tri thức. Những ngày còn khó khăn, ông luôn tìm cách mua sách cho con, dạy họ rằng tri thức là gia tài quý giá nhất mà mỗi người có thể sở hữu.
Hiện nay, khi đã trở thành cô giáo, cô Kim Đức vẫn luôn nhắc nhở học sinh rằng, dù cuộc sống đã tốt đẹp hơn, các em phải luôn ghi nhớ công ơn của các thế hệ cha anh đi trước, không ngừng nỗ lực học hỏi để xây dựng một đất nước giàu đẹp hơn.
Cô tâm sự: "Chúng ta phải luôn biết ơn những hy sinh của các thế hệ đi trước và phải sống sao cho xứng đáng với những gì họ đã để lại."