Khi tôi còn trẻ, tôi tin rằng mình cần trở nên “dễ yêu”: nói chuyện vừa đủ thông minh, ăn mặc đủ chỉn chu, cười vừa duyên mà không quá lớn tiếng. Tôi từng tưởng mình cần mềm mại, nhẹ nhàng, đừng hơn họ quá, cũng đừng cần họ ít quá. Một kiểu cân bằng không tên mà càng cố đạt tới, tôi càng xa chính mình.
Mãi sau này, khi ngồi nghe những người đàn ông trưởng thành, đôi người từng kết hôn, từng ly hôn, từng bước qua những cuộc yêu lưng chừng, tôi mới bắt đầu hiểu được: Họ không cần một người hoàn hảo. Nhưng họ cũng không thật sự thích “người phụ nữ hiện đại” theo định nghĩa báo chí thường dùng.
Họ thích những kiểu phụ nữ rất cụ thể, đôi khi mâu thuẫn, nhưng rất thật.
Họ thích phụ nữ có 'nét đàn bà' theo nghĩa sâu và khó nắm bắt
Tôi không dùng chữ "nữ tính" một cách ngẫu nhiên. Bởi đây không phải là vấn đề giới tính, mà là khí chất. Một người phụ nữ có thể không đẹp rực rỡ, nhưng khi cô ấy biết dịu lại đúng lúc, giữ được cái mềm trong ánh nhìn, cái lặng trong lời nói, người đàn ông sẽ nhận ra. Không phải bằng lý trí, mà bằng một phản ứng sinh học nào đó.
Giống như Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, không phải vì cô đẹp nhất, mà vì cô để lại cảm xúc lâu nhất. Cái “đàn bà” của cô ấy không phải để làm vừa lòng đàn ông, mà khiến họ không thể dửng dưng. Đó là vẻ mong manh có chủ đích, là sự yếu đuối biết giới hạn, là thứ khí chất chỉ xuất hiện khi một người phụ nữ thật sự từng đối diện với tổn thương và sống sót một cách tinh tế.
Họ thích phụ nữ biết nhìn nhận và đánh giá cao chính bản thân mình
Đàn ông hiện đại mệt mỏi với những người phụ nữ chỉ biết so sánh mình với người khác, hoặc chờ đợi sự công nhận từ bên ngoài. Họ không cần bạn phải tự cao, nhưng nếu bạn không đủ tôn trọng mình, thì họ cũng không thể nhìn bạn bằng đôi mắt khác.
Một người phụ nữ biết đánh giá cao bản thân mình sẽ không vì được yêu mà vui mừng quá mức, và cũng không vì bị từ chối mà nghi ngờ giá trị của mình. Cô ấy có thể buồn, có thể tổn thương, nhưng không bao giờ cố gắng trở thành người khác để được yêu.
Sự hấp dẫn nằm ở đó. Đàn ông cảm nhận rất rõ khi ánh mắt một người phụ nữ nhìn họ có chút ngưỡng mộ, nhưng không van xin. Có chút quý trọng, nhưng không thần thánh hóa. Và khi đàn ông cảm thấy mình được nhìn bằng ánh mắt vừa đủ đó, họ thấy mình... đáng giá.
Họ bị hấp dẫn bởi sự “xa cách vừa đủ”
Tôi từng chứng kiến nhiều người phụ nữ xinh đẹp bị bỏ rơi, không phải vì họ không tốt, mà vì họ “gần” quá sớm. Tình cảm, khi cho đi quá dễ, lại khiến người nhận không còn động cơ giữ gìn.
Đàn ông không nói ra, nhưng họ luôn bị cuốn hút bởi cảm giác không nắm trọn được. Một chút kiêu kỳ, một chút giữ lại, một chút xa cách vừa đủ để họ phải “tiếp tục đi tìm”.
Đừng nhầm: Đây không phải là chiêu trò. Đây là cách một người phụ nữ sống mà không coi tình yêu là trung tâm. Họ đến từ một nơi đủ đầy. Họ không từ chối tình cảm, nhưng họ cũng không vội vã. Và điều đó khiến đàn ông phải điều chỉnh lại tốc độ, điều chỉnh lại cách yêu.
Vậy đàn ông hiện đại thích kiểu phụ nữ nào? Tôi không nghĩ có một đáp án duy nhất. Nhưng tôi biết chắc một điều: Họ không thích người dễ đoán.
Phụ nữ ngày nay không cần gắng để trở nên “vừa vặn với đàn ông”. Bởi những người đàn ông thật sự, dù có hiện đại hay không sẽ tìm đến người khiến họ cảm thấy rung động mà không bị ép buộc, tự do mà vẫn có mong muốn gắn bó.
Và bạn, nếu là người phụ nữ đang tự hỏi mình có hợp “gu” ai không, thì có lẽ bạn đang hỏi sai. Điều đáng hỏi là: Tôi có đang sống như chính mình? Nếu có, vậy thì người đàn ông nào đến cũng phải bước vào bằng cách tôn trọng bạn, không hơn.